🦦 Hắn Hành Hạ Cô
Mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô dụng khi ta gặp đúng người. Với tổng tài lạnh lùng thì tiêu chí trở thành Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu chỉ có 3 điều: Tiêu chí chọn vợ của tổng tài chưa bao giờ làm fan thất vọng. Kiểu nhân cách soái ca ngoài lạnh trong nóng luôn khiến
Rõ ràng cô ta đang hưởng thụ vậy mà còn tỏ vẻ thanh cao gì chứ, tiếng rên cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, cô ta có lẽ thích hợp với cả việc quan hệ với hắn thay vì bị hắn đem ra hành hạ. Có thể đem hắn được tới cực điểm của hưng phấn, không nên để cô ta chịu quá
Sword Snow Stride. (2021) Status: 38/38 Thuyết Minh. Diễn viên: Cao Vỹ Quang, Dương Hạo Vũ, Hồ Quân, Lý Canh Hy, Lý Thuấn, Trương Nhược Quân, Trương Thiên Ái, Vinh Tử Sam, Thể loại: Phim Cổ Trang, Phim Võ Thuật.
Truyện kể về nữ chính Hà Nghiên, một cô gái mới lớn xinh đẹp, trong sáng, lương thiện. Cô có người yêu là chàng trai tên Lương Viễn Trạch. Một ngày, vì muốn gây bất ngờ cho anh, cô lái xe một mình đến thăm anh và… gặp nạn. Vì hiền lành, cô rơi vào tay băng tội phạm truy nã gồm ba tên, bị một trong số chúng cưỡng hiếp.
Lấy ông xã quyền thế. Tác giả: Ngư CaThể loại: Ngôn Tình, ngược, Sắc, Sủng, Quân hôn Ngôn tình nam chủ yếu hành hạ cô bé chính. "Dĩ Nhu em thật độc ác, khiến cho cô bé kia bị hắn quấy rầy và hành hạ mà mái ấm gia đình thì bị phá sản. Chậc! đúng là ngưỡng mộ em ".
Tuổi thơ bị hành hạ. Luis Garavito được sinh ra tại Genova thuộc miền trung Colombia vào ngày 25.1.1957. Hắn là con cả trong một gia đình có 7 người con. Toàn bộ 7 người đều phải trải qua một tuổi thơ tồi tệ vì người bố nát rượu thích hành hạ con cái. Chân dung sát nhân
Tưởng đâu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây, nào ngờ người cô lấy phải lại chính là tên điên, một cầm thú đội lốt người! Hắn hành hạ cô chết đi sống lại, ngày ngày nghĩ cách làm cô đau khổ: "Muốn làm vợ tôi? Cô thích hợp làm chó hơn."
Tài liệu về Tài liệu Sự tích chim hít cô ppt - Tài liệu , Tai lieu Su tich chim hit co ppt - Tai lieu tại 123doc - Thư viện trực tuyến hàng đầu Việt Nam
fz9G. "Có phải bây giờ em không biết sợ tôi nữa đúng Không???" "A.." "Mau trả lời!!!" "..." Cứ mỗi một câu nói hắn lại đánh lên người Mẫn Nhi một đòn roi vô cùng mạnh bạo mới chỉ đánh đến ba cái cũng đủ khiến Mẫn Nhi muốn nằm liệt dưới sàn rồi "LỤC MẪN NHI!!!" "....." Cô vẫn giữ im lặng vì cô không còn sức để nói nữa cổ họng đau rát, một phần cô cũng chẳng muốn mở miệng nói chuyện với hắn "Được lắm!!!" Ngao Dịch Vũ tức đến nổi gân xanh liên tục dùng roi đánh lên người cô từ chân đến cổ không thoát chỗ nào...hắn đáng lẽ sẽ nhẹ nhàng nhưng vì cô quá ngang bướng không chịu lên tiếng nên hắn không thể chịu được1 "Cậu chủ đừng đánh nữa" "Em ấy chưa ăn uống gì cậu chủ cứ đánh thì sao em ấy có sức nói chuyện" Bên ngoài có ba người nhưng chỉ có hai người là xót thương cho cô liên tục đập vào cửa khi nghe tiếng roi của hắn ngày càng lớn, chỉ có Tạ Chi là khoanh tay đứng nhìn vô cùng hả hê "Nước!".Không biết hắn đã nghĩ gì chỉ biết sau lời nói của Thu hắn liền chấp nhận cho cô uống nước "Dạ đây".Hai người như đã sắp xếp trước chỉ đợi hắn lên tiếng thì liền mang nữa vào bên trong Nhìn bộ dạng thê thảm của Mẫn Nhi mà hai người không hỏi đau lòng, thân thể đã yếu mà vết thương này lại có vết thương khác đè lên "Ra ngoài, đóng cửa, xuống lầu".Hắn không nói nhiều lời Quản gia cũng không dám cãi lời hắn lúc này không phải cách chỉ xoa đầu cô rồi đi ra ngoài...!Hắn khoá cửa lại, đi về phía cô ly nước cạnh cô cũng tự cầm lên uống "Ưmh...".Mẫn Nhi được uống nước thì hơi thở cũng lấy lại chỉ là bằng cách của hắn làm cô chẳng muốn chút nào Hắn cảm thấy cô uống đủ nước, đủ sức rồi thì bế cô lên giường nhưng không có ý định buông môi cô ra Hành động của hắn không còn nhẹ nhàng như trước nữa vô cùng mạnh bạo đồ trên người cô không biết hắn đã sẽ thành mấy mảnh "Đừng" "Bây giờ mới mở miệng coi bộ giờ em mới biết sợ Hả?" "....." "Lục Mẫn Nhi đừng làm tôi điên tiết lên!" "Vậy bây giờ là anh đang nhẹ nhàng hả?".Mẫn Nhi không muốn nói nhưng không chịu được "Được lắm! Em giỏi lắm!" "Lần đấy đối với em không là gì đúng không?".Hắn tự cởi đồ của mình, để cả cơ thể chạm vào nhau, nụ cười đầy ẩn ý khiến Mẫn Nhi lạnh người "Anh...anh định làm gì?" "Có nhìn thấy cái cam ở đằng kia không?".Hắn bóp cằm cô để cô nhìn về hướng hắn nói, ở đó có một chiếc camera nhỏ nhưng đủ bao quát cả căn phòng "Anh..." "Chúng ta cùng hoan ái để những khoảng khắc ấy được ghi lại nhé"1 "Không tôi không muốn".Mẫn Nhi vùng vẫy khỏi hắn, camera bây giờ chắc cũng đã ghi lại hết rồi...trên người cô không một mảnh vải "Thế sao em không biết sợ??? Hết lần này đến lần khác trái lời tôi còn không coi tôi ra gì, có biết Tạ Chi như thế nào với tôi không?" "Chung quy vẫn là Tạ Chi".Mẫn Nhi cười chua xót "Được làm đi, cứ theo ý anh".Mẫn Nhi nhắm mắt tuyệt vọng, cô không muốn nói chuyện với hắn nữa cứ để cho theo ý hắn như thế chắc ai kia cũng vui lắm Cô sợ cái camera đó nhưng hắn đã nói thì hắn sẽ làm hơn hết cô còn chọc tức hắn, hắn cũng không phải người hiền lành mà buông tha cho cô! "Em tưởng tôi không dám".Hắn thấy thái độ của cô như thế thì càng tức giận hơn Mạnh mẽ tách hai chân cô ra đưa cậu nhỏ của mình vào sâu bên trong cô Mẫn Nhi nắm chặt tay ứa nước mắt cảm giác bây giờ nơi đó của cô như bị rách ra rồi...!"Mau lên tiếng!!!" "..." "Mẫn Nhi...xin em đó!".Hắn cúi xuống hôn vào cổ Mẫn Nhi giọng nói có chút khàn đi "Ngao Dịch Vũ tôi hận anh! Kể cả anh từng là ai thì tôi cũng hận anh!".Mẫn Nhi giọng cũng chẳng to mấy, cô vừa bị hắn đánh rồi lại bị hắn hành hạ ở trên giường rất thô bạo cô không có đủ sức để chơi đùa với hắn "Tôi buồn lắm!".Hắn cứ úp mặt vào cổ Mẫn Nhi, khi nghe cô nói vậy trái tim hắn vô cùng khó chịu "...." "Sao em cứ thích gây sự với Tạ Chi chứ? Tạ Chi là em gái nhỏ mà tôi đã không gặp hơn 10 năm rồi...bây giờ gặp lại tôi không muốn em ấy gặp chuyện gì cả..." "...." "Vậy mà em hết lần này đến lần khác đánh em tôi cưng chiều thế mà em lại có thể đánh lúc nào cũng được" "...." "Từ sau coi như tôi xin em đừng gây sự với Tạ Chi nữa có được không?" "..Đ..được..".Mẫn Nhi nhắm mắt lại cho nước mắt muốn rơi bao nhiêu thì rơi, hoá ra hắn yêu chiều em gái nhỏ đến như vậy...nhưng lại không đúng người! .... Mẫn Nhi thức dậy cả cơ thể đau nhức, bước chân nhẹ nhàng xuống giường muốn đi tìm đồ mặc nhưng không ngờ đồ của cô lại may mắn được ai khi mang về phòng rồi...!Cô lấy đại chiếc sơ mi của hắn mặc vào rồi quấn thêm cái khăn tắm vào người ánh mắt nhìn mọi phía xem chìa khóa hắn đã cất ở đâu rồi "Em định bỏ trốn" "Không...không có".Mẫn Nhi giật mình rơi cả chìa khóa xuống đất, hắn sao dậy nhanh vậy chứ "Nói dối!!! Em muốn thoát khỏi tôi đến vậy sao?" "Tôi nói không có".Mẫn Nhi chẳng hiểu sao hắn lại gắt gỏng như thế, cô chỉ muốn đi lấy quần áo thôi mà "Để tôi xem em còn sức bỏ chạy không" "Anh bị điên à?" Mẫn Nhi bị hắn ném lên giường không chút thương tiếc, sơ mi bị hắn giật văng hết cúc áo...!Ngao Dịch Vũ điên cuồng xâm nhập vào cơ thể cô, hắn thúc mạnh từng đợt vào trong cơ thể Mẫn Nhi không cần quan tâm đến cảm nhận, lời nói, hành động của cô đang như thế nào với hắn "Ngao Dịch Vũ...xin anh...ưmh...ha..tôi không chịu nổi..." "Tha..ưmh...tha cho tôi đi..ưmh.." Mẫn Nhi bấu bíu vào ga giường để không bị tuột theo cái khoái cảm đau mà hắn gây lên cơ thể mình "Lục Mẫn Nhi! Câm miệng, để tôi xem em còn muốn bỏ trốn nữa không???".Ngao Dịch Vũ điên cuồng vận động ra vào như thể đây là lần cuối cùng hắn được xâm nhập vào cơ thể Mẫn Nhi Một lần rồi lại nhiều lần hắn không ngại mà san sẻ hết những tinh hoa của mình vào trong cơ thể cô "Đừng mà...ha...Dịch Vũ...ưmh...".Mẫn Nhi cảm nhận rõ thứ ấm nóng ấy đang lan tràn trong cơ thể mình mà hốt hoảng...như thế sẽ có thai mất! "Xin anh...ha...đau..đau quá" Ngao Dịch Vũ bỏ ngoài tai nhưng lời nói của cô, bây giờ lý trí của hắn bị dục vọng làm cạn kiệt rồi, hắn không quan tâm cô còn sức hay đã kiệt sức bây giờ hắn chỉ muốn chiều lòng thằng cậu nhỏ của mình...Ngao Dịch Vũ hừ nhẹ một tiếng bắn hết tinh hoa vào cơ thể cô hơi thở cũng không còn đều đặn Xong việc hắn bước xuống giường đi vào nhà tắm để tẩy rửa còn cô ra sao hắn chẳng buồn để ý đến Chuyện này cũng chẳng xảy ra nếu khi hắn đang ngủ ngon liền mơ thấy cô đang cùng người khác bỏ trốn hắn vội thoát khỏi cái giấc mơ kỳ quái đó không ngờ vừa mở mắt đã thấy cô muốn mở cửa...!Giấc mơ một phần đã khiến hắn tức giận thêm cả hiện thực khiến hắn điên lên không thể chịu nổi mới hành cô đến mức này...!Mẫn Nhi nằm như người thực vật trên giường, nước mắt theo nhau chảy xuống ướt đẫm mảnh gối...vừa rồi hắn như đang cưỡng bức cô vậy...vô cùng sợ hãi! Ngao Dịch Vũ bước ra người đã tỉnh táo đầu tóc cũng gọn gàng, một cái nhìn cũng không muốn dành cho cô, lười nhác đi đến tủ lấy đồ mặc vào "Anh nên đưa tôi thuốc tránh thai bây giờ thì sẽ tốt hơn đó".Mẫn Nhi cố dùng giọng ổn định đề nghị với hắn...hiện tại cô không muốn có bất cứ lý do ngoài ý muốn gì với hắn cả! "Em chê của tôi bẩn!".Hắn đã cố giảm đi sự nóng giận trong người nhưng chỉ cần cô mở miệng thì bao nhiêu cố gắng đều tan biến "Đến dùng an toàn tôi còn thấy bẩn thì anh đừng nói đến chuyện anh phóng túng như thế".Mẫn Nhi nhìn hắn một chút cảm xúc cũng không còn "Lục Mẫn Nhi! Em cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ mang thai con của tôi!" "...." Hắn nhìn thái độ của cô thì muốn bóp chết cô nhưng như thế thì cô được toại nguyện rồi...hắn còn muốn hành hạ cô thêm nhiều lần nữa Shopee Gì Cũng Rẻ.
Nguyên Khải Thần lạnh người, hắn tuôn những lời độc ác nhất để chửi mắng Diệp Tư Hạ. Nếu là bình thường thì cô đã sớm co người lại cầu xin hắn tha thứ, khóc lóc đáng thương. Những lúc như vậy hắn sẽ nổi lên thú tính, đè cô xuống điên cuồng làm, hai người thâu hoan đến tận mấy ngày mấy đêm. Sức lực mãnh liệt của hắn làm cô đến ngất đi, đến mức sinh bệnh phát sốt. Vì để trả thù, hắn sẽ không cho y sư đến chữa trị cho cô. Nguyên Khải Thần nghĩ rằng một ngày nào đó mình trả thù đã rồi thì sẽ buông tha cho Diệp Tư Hạ. Hoặc đến khi Diệp Mộc Linh về rồi, hắn sẽ giết Diệp Tư Hạ trước mặt Diệp Mộc Linh. Hắn luôn muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của cô, muốn hành hạ cô đến Vậy mà bây giờ đây, người đã thật sự bị hắn hành đến rồi. Không còn hơi thở nữa, nằm bất động, chỉ còn lại là một cái xác không hồn. Hắn nên vui mới phải, tại sao lồng ngực lại đau đớn khó chịu đến vậy? Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng Diệp Tư Hạ lắc đầu, thanh minh nói rằng bản thân không phải là người lấy cắp bông tai của Miêu Linh. Hắn biết cô nói thật, nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn hận cô mà, muốn hành hạ cô, vì thế nên Nguyên Khải Thần đã làm lơ lời thỉnh cầu trong thầm lặng đó của Diệp Tư Hạ. Nguyên Khải Thần chạm vào da cô, lạnh ngắt, tái nhợt. Hắn cởi áo choàng của bản thân ra quấn vào người Diệp Tư Hạ, ôm chặt cô vào lòng. “Tỉnh lại đi, tôi ra lệnh cho em nói chuyện với tôi! Nếu em tỉnh lại tôi sẽ buông tha em, sẽ để em đi có được không?” Đây có lẽ là lời dịu dàng nhất mà Nguyên Khải Thần từng nói với Diệp Tư Hạ. Nhưng đáng tiếc, giờ có giả vờ thâm tình thì có ích gì cơ chứ? Người cũng đã rồi, ai mà nghe nữa đây?tieuthuyet tieuthuyetngontinh 🍓cherry_straw🍒
Miêu Linh ôm ấp Nguyên Khải Thần, nhưng hắn lại đẩy ả ra. Sắc mặt hắn trầm xuống, mi tâm nhíu lại. Nguyên Khải Thần đang phẫn nộ. Cũng chẳng ai biết hắn phẫn nộ vì chuyện gì. Ngay cả chính bản thân hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại tức giận như vậy? Chỉ là một khắc đó, khi nhìn thấy Diệp Tư Hạ toàn thân bất động, giống như đã chết nằm đó. Nguyên Khải Thần cảm thấy máu toàn thân như đông lại, một cỗ nghẹn khí dâng lên, trong phút chốc hắn chỉ biết đứng lặng ra đó mà nhìn. Vui sao? Cao hứng không? Người con gái hắn hận nhất trên đời đã chết, Nguyên Khải Thần hắn nên cao hứng mới đúng, chẳng phải sao? Vậy thì tại sao bây giờ lòng hắn lại khó chịu thế này? Hắn nắm chặt bàn tay, bước nhanh đến chỗ Diệp Tư Hạ, tàn nhẫn đá vào người cô một cái. “Con câm này! Em mau tỉnh dậy cho tôi! Đừng giả vờ nữa, tôi biết em đang muốn cầu xin sự thương hại của tôi!” “Dẹp cái sự giả dối đó của em đi! Mau đứng lên cho tôi! Đừng giả vờ đáng thương nữa. Diệp Tư Hạ, tôi chẳng bao giờ tin em chết thật!” “Tôi vẫn còn chưa trả thù em đủ! Em chết rồi thì tôi biết hành hạ ai?” Hắn ôm cả người cô lên, tay Nguyên Khải Thần đụng vào tuyết, chạm vào làn da tái nhợt lạnh băng của cô. Hắn khẽ run, chẳng biết rằng run vì lạnh hay run vì… “Tỉnh dậy! Tư Hạ, tỉnh dậy!” “Chát!” Nguyên Khải Thần vẫn nghĩ rằng cô giả vờ, hắn tát một cú đau điếng vào mặt cô “Con mẹ nó em tỉnh dậy! Tôi ra lệnh cho em tỉnh dậy! Ai cho phép em chết, hả? Mạng em là của tôi, tôi chưa cho phép thì em không được chết!” Mặc cho hắn tàn nhẫn chửi bới như thế nào đi chăng nữa, Diệp Tư Hạ vẫn không đáp lại hắn. Cô từng cầu xin hắn buông tha cho cô, nhưng hắn vẫn không chịu tha thứ. Ngược lại bây giờ chính cô không cần sự tha thứ đó nữa… rời bỏ hắn rồi… Nguyên Khải Thần lạnh người, hắn tuôn những lời độc ác nhất để chửi mắng Diệp Tư Hạ. Nếu là bình thường thì cô đã sớm co người lại cầu xin hắn tha thứ, khóc lóc đáng thương. Những lúc như vậy hắn sẽ nổi lên thú tính, đè cô xuống điên cuồng làm, hai người thâu hoan đến tận mấy ngày mấy đêm. Sức lực mãnh liệt của hắn làm cô đến ngất đi, đến mức sinh bệnh phát sốt. Vì để trả thù, hắn sẽ không cho y sư đến chữa trị cho cô. Nguyên Khải Thần nghĩ rằng một ngày nào đó mình trả thù đã rồi thì sẽ buông tha cho Diệp Tư Hạ. Hoặc đến khi Diệp Mộc Linh về rồi, hắn sẽ giết Diệp Tư Hạ trước mặt Diệp Mộc Linh. Hắn luôn muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của cô, muốn hành hạ cô đến chết. Vậy mà bây giờ đây, người đã thật sự bị hắn hành đến chết rồi. Không còn hơi thở nữa, nằm bất động, chỉ còn lại là một cái xác không hồn. Hắn nên vui mới phải, tại sao lồng ngực lại đau đớn khó chịu đến vậy? Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng Diệp Tư Hạ lắc đầu, thanh minh nói rằng bản thân không phải là người lấy cắp bông tai của Miêu Linh. Hắn biết cô nói thật, nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn hận cô mà, muốn hành hạ cô, vì thế nên Nguyên Khải Thần đã làm lơ lời thỉnh cầu trong thầm lặng đó của Diệp Tư Hạ. Nguyên Khải Thần chạm vào da cô, lạnh ngắt, tái nhợt. Hắn cởi áo choàng của bản thân ra quấn vào người Diệp Tư Hạ, ôm chặt cô vào lòng. “Tỉnh lại đi, tôi ra lệnh cho em nói chuyện với tôi! Nếu em tỉnh lại tôi sẽ buông tha em, sẽ để em đi có được không?” Đây có lẽ là lời dịu dàng nhất mà Nguyên Khải Thần từng nói với Diệp Tư Hạ. Nhưng đáng tiếc, giờ có giả vờ thâm tình thì có ích gì cơ chứ? Người cũng đã chết rồi, ai mà nghe nữa đây?
hắn hành hạ cô